Lê Vũ
Hoàng Cương
Làm thế nào đễ diễn tả được hư không? Có phải là sự hư không vắng lặng ở cuối đường đang đợi chờ người đi mãi mỏi mòn trong đêm tối hắt hiu của kiếp người? Hay là như những chiếc lá cuối cùng đang đợi đến phút giây phai tàn rồi rơi xuống mặt hồ long lanh? Ngọc Hoàng như muốn nhắn nhủ với ta hãy mở lòng ra với hư vô, để tìm về uyên nguyên, để thấy được nhiệm mầu trong “Hư Không Mầu Nhiệm”. Nhạc phẩm này đã được viết cách đây hơn môt thập niên và được ca sĩ Thái Hiền trình bày qua hoà âm của Duy Cường. Lê Vũ không cảm được cái “hư không” từ tiếng hát Thái Hiền nên đã hoà âm lại nhạc phẩm này 2 năm trước. Gần đây nghe lại thì thấy cái cảm về “hư không” của chính mình lại thay đổi cho nên phải viết lại hoà âm lần nữa. Không đành bỏ cái cũ đi cho nên mạo muội giới thiệu cả 2 cách trình bày. Cách hoà âm trước do Lê Vũ trình bày với phong cách trộn lẫn blues và soft rock. Cách hòa âm sau này do Hoàng Cương diễn tả mang phong cách thính phòng với piano và string ensembles. Xin gửi gấm đển nhạc hữu gần xa.
Lời Hoàng Cương:
Hóa ra thân này đã bước vào chốn vô cùng lúc nào không hay. Niềm đau đang cào cấu hay đang vuốt ve? Hẹn hò thực sự sẽ đến trong đêm hay chỉ như bóng với hình lơ lững? Sự sáng tạo phải bắt đầu một cách nào đó và nếu muốn đươc trọn vẹn, mãnh liệt tất phải chấp nhận sự hủy diệt cũng dứt khoát, tận cùng không kém. Hình ảnh chiếc lá cuối cùng rơi có thể đã là một ám ảnh có duyên nợ với Ngọc Hoàng, người đã viết nên nhạc phẩm ” Hư Không Màu Nhiệm ” này. Nơi đây người nghe sẽ không cảm nhận điều gì vồn vã quá, cũng không xót xa nhiều. Hay là qúi thính giả sẽ thưởng thức nó dưới góc độ nào khác. Xin thỉnh ý.
Leave a Comment/Request