Mùa mưa ở Huế rất khó ưa! Nếu mưa không to thành lụt thì cũng cứ lâm râm ngày đêm có khi cả tháng chưa dứt. Hèn chi ai đó nói ở Huế “mưa thúi đất” cũng phải. Nhưng mưa xuân nơi đây, nhất là vào dịp Tết thì rất đẹp, lưu luyến và trữ tình. Mưa như thoáng qua nhè nhẹ bên sông, phản phất một màn nhung êm đềm trên hoa lá, cỏ cây và cũng se sắt lạnh đủ để tăng thêm e ấp, khép nép sẵn có của mấy o “răng rứa”. Chuyện kể công khai về Huế thì vô số, nghe hoài cũng chán. Bửa ni nghe Huế kể chuyện dấu diếm vui hơn. Khi được hỏi bài “Tiếng Dương Cầm” đã được sáng tác trong trường hợp nào nhạc sĩ Văn Phụng đã tâm sự : ” Tại Huế vào một đêm xuân trong khi lang thang trên một con đường vắng dưới cơn mưa phùn tôi chợt nghe tiếng đàn dương cầm từ đâu vọng lại . Tiếng đàn trầm bổng, du dương khác thường đã khiến tôi mê mẩn. Hình ảnh người thiếu nữ trẻ, đẹp ngồi đánh đàn sau khung cửa sổ tầng hai và giai điệu tuyệt vời đã ám ảnh tôi suốt một thời gian dài sau đó. Tôi đã sáng tác nhạc phẩm “Tiếng Dương Cầm” để ghi lại kỷ niệm đẹp không quên được. Mà qúi vị nhớ là tôi chỉ nói riêng với qúi vị thôi nhé! Đừng cho chị Châu Hà biết!”
Nhạc sĩ đã hoàn tất sứ mệnh làm người từ hơn 10 năm nay. Ông có thể yên tâm là mọi người hâm mộ Ông đã giữ lời hứa. Điều họ không thể hứa là đến bao giờ nhạc Văn Phụng sẽ rơi vào lãng quên.
HC lưu bút
Leave a Comment/Request