Chân Trời Tím 2024

YouTube\Levumusic\Chân Trời Tím (Ngô Nhật Trường)

Càng nghe Trần Thiện Thanh, tôi càng bị cuốn hút bởi sự phong phú của tâm hồn nghệ sỹ này. Những bài nhạc đã cũ nhưng nghe chưa bao giờ nhàm tai. Mỗi lần nghe lại đều là những cảm xúc khác biệt. Như từng lớp màu của một bức tranh cứ thế chồng lên nhau, xen lẫn cũ mới, bổ túc cho nhau. Và âm nhạc của Trần Thiện Thanh cũng đúng là một bức tranh. Không khó để bắt gặp màu sắc, đặc biệt là màu xanh, trong các bài hát của ông:

“biết anh thích màu trời, em bồi hồi chọn màu áo xanh” (Bảy ngày đợi mong)

“đây áo bay màu xanh, xanh như tình ái” (Tuyết trắng)

“em cứ hẹn chiều mai rồi lại không thấy em, áo ai xanh hờ hững đi vào đêm” (Chuyện hẹn hò)

“tình đầu tiên nhưng bông hoa trắng, xin trời không nắng lên cuộc tình đôi” (Hoa chiều)

“đợi chiều vàng hôn trên làn tóc” (Lâu đài tình ái)

“đêm quân hành dừng chân đồi hoa tím” (Không bao giờ ngăn cách)

“những lá thư xanh hậu tuyến, tôi ngẩn ngơ biết mùa xuân sang… em tôi không đẹp như người tưởng, không áo xanh, áo đỏ thơm hương… chỉ thương em gái quê hương, trong nắng xuân hồng thiếu hẳn người thương” (Mùa xuân lá khô)

“có khi anh ngỡ là mình quen nhau từ kiếp trước, đến bây giờ mơ ước tròn tơ duyên để má em thêm hồng” (Người yêu của lính)

“rừng lá xanh xanh cây phủ đường đi
thành phố sau lưng ôm mộng ước gì” (Rừng lá thấp)

“cầu xin tóc em còn màu xanh xin má em còn hồng, và môi em vẫn nồng” (Tâm sự người lính trẻ)

“dù tình thì rất mong manh, khi ta yêu trái tim ta màu xanh” (Tình đầu tình cuối)

“thư của lính không xanh màu trời như mơ ước đâu em… để cho anh nghe thèm đường chiều xưa ngời sáng áo em xanh” (Tình thư của lính)

“bóng anh khuất sau đồi, lúc mây tím giăng trời, lúc giông tố tơi bời, lúc đường đời ngăn đôi” (Từ đó em buồn)

Trần Thiện Thanh viết đa phần về người lính. Những người lính chơi vơi giữa mộng và thực, giữa tiền tuyến và hậu phương, giữa đạn bom và thư tình… Có lẽ dù giữa lúc dầu sôi lửa bỏng nơi trận mạc, sự lãng mạn trong ông cũng không bao giờ vơi cạn. Nên nỗi buồn của người lính trong nhạc Trần Thiện Thanh càng da diết đẹp, càng thăm thẳm hun hút như là màu tím chân trời lúc hoàng hôn. Thử nghe lại Chân Trời Tím để thấy một màu tím vừa thi vị, vừa đớn đau.

“…anh vì lửa khói quê hương, đường hun hút biên cương, một mình ngắm trăng suông
em về bên ấy thương mong, từng chiều rớt bên sông, em có mơ gì không?
anh chắc em mơ về nơi chân trời tím, mơ chúng ta in bóng trên lưng trời xa
nhưng anh biết muôn đời muôn kiếp sau
anh với em không hề đến gần nhau…”

Ngô Nhật Trường

Leave a Comment/Request

Blog at WordPress.com.

Up ↑