
YouTube\Levumusic\Tình Yêu Như Bóng Mây (Ngô Nhật Trường)
Dương,
Anh lại vừa thâu xong vài bản nhạc. Anh ước mình có thể rong chơi ở phòng thâu mãi hoài không bước ra nữa. Anh chỉ hát mà không còn nghĩ về tất cả những chuyện rối ren còn lại. Cũng không cần một khán giả nào. Mười mấy năm trời rồi anh đã hát như vậy. Anh tự thấy mình là một nhành cỏ dại, như Dương. Nhưng ít ra Dương cũng có một cái tên để khi ai đó nhớ tới sẽ gọi. Dương.
Bản này làm anh nhớ Đà Lạt ghê lắm. Anh đã rong ruổi khắp chốn đó như một người bị ám ảnh hơn mười năm về trước. Bây giờ thì còn gì đâu Dương. Anh không còn bài thơ nào mà thành phố thì trơ trụi. Anh nhớ tiếng hát Khánh Ly lãng đãng trong không khí lành lạnh và hình ảnh chậm rãi của người qua đường vận áo măng-tô.
Giật mình nhìn lại, anh tự hỏi mình đã đi đâu xa lắc, đã làm gì mà vẫn loay hoay không tìm thấy một chỗ ngồi êm ái. Anh lúng túng và trở nên ồn ào. Những trống vắng âm ỉ như bếp lửa vừa hết củi than. Lâu lâu lại nghe tanh tách.
Dương, anh sắp chuyển đến một chỗ ở mới. Cảm giác phải bỏ lại một không gian gắn bó thật không dễ chịu chút nào. Huống chi là phải bỏ lại một con người, phải không? Ấy vậy mà chúng ta bỏ miết nhau. Anh vẫn thường nhớ bạn bè cũ. Ước gì chúng ta có thể gần nhau hoài mãi. Nhưng đã gọi là ước, chúng chẳng phải không thể có thật sao, Dương?
Hôm nay quán sá không có một người khách nào. Trời ơi, anh đã nhớ tới câu hát của Trịnh Công Sơn. Anh thấy buồn và đẹp. Buồn Và Đẹp. J vừa tặng anh cuốn sách đó sáng hôm qua, kèm tấm thiệp chúc mừng sinh nhật. Đã gần hết tháng tư rồi Dương. Em đã sẵn sàng cho một mùa mưa dài đằng đẵng mà tất cả sẽ lãng quên em chưa?

Leave a Comment/Request