Chắc hẳn mỗi người trong chúng ta đã không ít lần buồn vu vơ không nguyên cớ, nhất là những khi ta được chìm đắm giữa một khung cảnh thiên nhiên huyền hoặc nào đó …. Nhà thơ Xuân Diệu cũng vậy, những cảm xúc bâng quơ đó đã được ông nâng lên thành ý thơ trong bài “Chiều” , sáng tác tận năm 1938 , với hai câu mở đầu :
Hôm nay trời nhẹ lên cao,
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn
Đó là một cảm xúc rất lãng mạn và rất đẹp , mênh mang tan chảy vào hư vô.. . Nhạc sĩ Phạm Duy, thiên tài phổ nhạc từ thơ, đã chắp cánh cho lời thơ bay vào nhạc , và ông đã đổi tên “Chiều” thành Mộ Khúc ( có lẽ ông sợ trùng tên với bài thơ Chiều của Huy Cận mà Dương Thiệu Tước đã phổ nhạc). Lúc đầu tôi không hiểu rõ tên bài hát, nhưng sau này khi tìm hiểu kỹ mới biết Mộ Khúc nghĩa là “khúc hát ban chiều” . (Khi chọn tên Mộ Khúc, có lẽ Phạm Duy đã ít nhiều nhớ đến bài Serenata của Toselli mà ông đã soạn lời Việt : Chiều tà ….)
Trong đời, tôi đã từng hát Mộ Khúc nhiều lần, với nhiều tâm trạng khác nhau theo từng lứa tuổi . Lần này, với cách hòa âm mới rất “trong veo” của anh Lê Vũ, bài hát vẫn là giai điêu nhẹ nhàng , nhưng nỗi buồn vu vơ ngày nào không được thể hiện thênh thang trãi rộng, mà nó lại như có một chiều sâu nào đó êm ái len vào hồn người . Tôi đã cảm nhận và hát theo một cách đơn giản nhất, tránh những luyến láy thường nghe thấy ở những giọng ca chuyên nghiệp khi họ trình bày bài hát này ….. Xin mời mọi người hãy cùng nghe khúc Nhạc Chiều … “êm êm chiều còn ngẩn ngơ…..”
Bích Thủy
Leave a Comment/Request