Tôi vẫn còn giận hắn lắm. Biết thế nên năm hết tết đến hắn canh đúng tuần trăng gởi cho tôi bài nhạc tình đủ thứ mùa kể cả mùa xuân. Vốn thích nhạc tình Ngô Thụy Miên nhưng nghe hắn lải nhải hết “mùa thu gió heo may” đến “mùa đông nắng hanh” rồi thì “Mình đan nắng ru mây ước mơ xa vời”, tôi còn ghét hắn thêm. Đã vậy chị tôi còn đi qua đi lại phụ đề oang oang, “Cái kiểu thư sinh dài lưng tốn vải của thằng ấy thì sức đâu mà đèo nắng với chả đu mây!”. Chị dừng lại bên bình hoa mai đã bắt đầu nở những nụ vàng tươi, lẩm bẩm “Tết với nhất, nhẫn đâu không thấy chỉ thấy nhạc! Sao nó không tặng cho mày cái nhẫn kim cương đi?”. Chợt nghe tiếng chuông cửa nhưng tôi chẳng buồn trả lời. Một lúc sau bà chị khệ nệ vác một bình hoa sặc sỡ, cười cười đi vào. “Hoa nó gởi cho mày. Cái thằng phải gió ấy nó cũng biết nịnh đầm đấy chứ!”, chị bảo tôi. Ừ, hắn cũng biết điều nhỉ, tôi nhủ thầm…
Trần Đào lưu bút.
Quốc Hùng
Leave a Comment/Request