
Nguyễn Thảo (viết cho ngày cuối năm âm lịch):
Đã lâu rồi, tôi không có dịp đi lang thang vào ngày ba mươi tết. Có chút gì đó thật bâng khuâng khi bước đi một mình trên đường trong một buổi chiều cuối năm vắng lặng. Tiếng chân nghe thật cô quạnh. Lòng nghe vắng lặng. Nỗi háo hức mong chờ ngày tết sao giờ thấy thật là xa lạ như một ý niệm trong một quá khứ nào khác.
Ở thành phố này, những cơn lạnh mùa đông vẫn bất chợt. Thảm cỏ trong công viên lỗ chỗ những xanh những vàng. Đám cây phong đã úa màu, nhưng những tàng cây sồi vẫn xanh lá, mặc dù trời chiều đã gây gây lạnh. Chiếc áo len mỏng không đủ ấm. Tôi khẽ rùng mình.
Tay em lạnh để cho tình mình ấm
Môi em mềm cho giấc ngủ anh thơm
Năm nào vậy nhỉ? Dường như có một kỷ niệm nào đó mà tôi không thể nào nhớ rõ. Từng bước chân khơi dậy chút nỗi niềm mênh mang khó tả.
Sao vậy? Vì sao những mất mát trong đời sống lại cho mình những khoảng trống trong lòng, không có gì có thể lấp cho đầy lại. Bao lâu nữa mình phải cưu mang những nỗi trống rỗng không vui không buồn đó? Tôi bước đi mà thấy bóng chiều càng đặc quánh lại. Không khí lại càng thêm lạnh gay gắt. Nỗi cô đơn bỗng dưng thấy đắng chát.
Tháng ngày đã trôi qua
Tình đã phôi pha
Người khuất xa
Chỉ còn chút hương xưa
Rồi cũng phong ba
Rụng cùng mùa
Mùa rụng. Nỗi niềm rụng rơi như những chiếc lá úa cuối mùa. Tôi không thấy ai quét lá trên đường. Tôi không nghĩ sẽ có ai chờ tôi trước cửa căn phòng trọ. Những chiếc lá rồi sẽ nổi trôi cùng cơn mưa cuối năm vào cống rãnh bên vệ đường. Rồi mọi thứ sẽ vào hư không, như cuộc tình mà nào tôi chẳng còn nhớ rõ.
Tiếng saxophone nghe vừa gợi cảm được cái vắng vẻ tối mịt của đêm 30 vừa gói ghém cả cái thao thức của một “cuộc tình đau”. Anh NT hát bài này rất hay 👏👏
LikeLike
Khá là ray rứt trong đêm trừ tịch . Cám ơn ca sĩ. Thân chúc Ct. VPÂNCT Năm Mới mọi sự đều mới.
LikeLike