Ước hẹn chưa kịp đến cho mối tình vừa tròn một tuổi thì tháng ngày biến động đã đến trên quê hương bỏ cuộc. Mặc cho tình nhân từng một chút lỡ quên thôi đã hờn dỗi, lời dỗ dành không còn cần thiết khi gạch nối tương tư mỏng manh dần theo thời gian giữa hai đầu ngăn cách. Có khi cứ đón mùa thu vào để sống cùng nỗi nhớ về những chiều ngồi gần nhau trong phòng ngủ, cà phê ngầy ngật thơm, guitar rung theo giai điệu, người con gái lắng nghe, mái tóc nhẹ nhàng nghiêng. Có khi cứ lang thang trong mùa đông lạnh để tìm lại hơi ấm từ bàn tay thon, bóp lại từng cơn theo tâm sự vụn, cả những bước chân ân tình cũng xôn xao cùng lá vàng rơi… Những chiếc lá cuối đời mang hình ảnh của đôi bờ môi khép kín vô tình rơi trên vai áo kẻ ở lại… Người đi xa muốn nhắn gởi gì đây? Năm nay Xuân lại đến với con đường quen thuộc, cổng sắt hoen màu, ghế đá xanh rêu. Quãng êm đềm đó từng giành cho hai. Hôm nay chỉ có một. Cây đàn năm xưa cất tiếng buồn dâng theo kỷ niệm : một TÌNH KHÚC MÙA XUÂN
“Tình Khúc Mùa Xuân” của Ngô Thụy Miên do Huy Thắng trình bày ở đây qua phong cách nhạc pop ballad với guitar thùng dẫn đầu vào cho lời hát như tâm sự kể lể. Nhịp 4/4 thay cho 6/8 được chọn để thích hợp hơn với thể loại ballad này. Dàn strings emsemble và harmonica được dẫn dắt vào từ từ để đưa đến cao trào trong điệp khúc và trở thành mạnh mẽ, lấn áp ở phần nhạc dạo giữa. Huy Thắng một lần nữa chào đón xuân bằng làn hơi ấm nồng như một tình khúc muôn thuở ngọt ngào…
Huy Thắng